mot so bai chon loc
quangnam :: VAN HOC & DOI SONG :: THI CA
Trang 1 trong tổng số 1 trang
mot so bai chon loc
HÌNH NHƯ
Sáng thức dậy nghe lòng buồn
Hình như có chút muộn phiền qua đây
Hình như nỗi nhớ vẫn đầy
Tâm chưa tìm được một ngày bình yên
Tình bay theo gió trăm miền
Sầu tôi còn đọng trên triền dốc đau
Cũng đành mình đã mất nhau
Cũng đành hiên lạnh mưa ngâu khóc thầm
Sáng nghe đời bỗng xa xăm
Hình như có giọt mưa quanh phố buồn
Hình như có nước mắt tuôn
Trong ngăn tim nhỏ chẳng ngừng nhớ nhung
Hình như tình đã nghìn trùng
Nên sầu như sóng chập chùng buã vây
Quanh tôi buổi sáng hôm nay
Có trăm nỗi nhớ về bày cuộc chơi .
Ngo Ngoc Mai 2/28/07.
NHẠT NHÒA.
Dĩ vãng còn xanh, ta mất nhau
Tình như giông bão xuống đời sầu
Chiều nghe ai dạo cung đàn cũ
Trên phím tơ chùng những nỗi đau
Đời vẫn còn xanh , ta mất nhau
Tình như nắng sớm bỗng phai màu
Sông Ngân ai nỡ chia bờ nhớ
Tháng Bảy mưa về nhỏ lệ ngâu
Mộng vẫn còn xanh những ước mơ
Tình như gió thoảng vẫn ơ hờ
Viết câu lục bát buồn trên giấy
Kỉ niệm theo về giữa áng thơ
Nhật nguyệt bao lần , vẫn nhớ mong
Người vui theo cánh gió phiêu bồng
Sầu tôi ngơ ngẩn khi chiều xuống
Hạ , nắng bên song vẫn lạnh lòng
Tình vẫn còn xanh , người đã xa
Hoàng hôn nhuộm tím tháng ngày qua
Đêm nghe sương rớt buồn trên lá
Dỗ mộng tìm quên , mộng cũng nhòa...
Hãy là
Hãy là gió mát lều tranh
Cho lao xao nắng rung nhành lúa non
Hãy là bếp lửa nồi cơm
Em un khói ngát ổ rơm tôi nằm
Chim thầm thỉ, lá thì thầm
Lòng vui như suối về ngàn hát ca
Hãy chào nhau những nụ hoa
Cơn mưa hàng dậu, luống cà bên hiên
Hồn tôi xõa với tóc em
Mênh man sóng lúa dịu êm nắng chiều
Hãy là gió thoảng liu riu
Lêu bêu chân đất cánh diều thinh không
Lòng ơi mở cánh phượng hồng
Tuổi thơ tôi ngủ trên đồng mạ xanh
Em cười sóng mắt long lanh
Vườn tôi hoa trái ngọt lành hơn xưa
Hãy là cánh én đong đưa
Cho xôn xao gió gọi mưa ngỡ ngàng
Hãy là dậu cải hoa vàng
Dung dăng nắc nẻ dòn tan nụ cười
Tình thơ chất ngất chơi vơi
Tiếng em khúc khích trêu cười cợt ai
Hãy là ánh mắt sao mai
Cho tôi phờ phạc đêm dài nhớ nhung…
EM CÓ VỀ
Khi anh đến đàn sáo rừng đứng ngó
Còn em thì mất hút tự ngàn xưa
Cũng có lẽ trăm năm không dừng lại
Nên ai chờ giữa buổi chợ đông trưa?
Em thì vẫn trong lòng anh thấm mãi
Như cơn mưa chiều nọ lúc em đi
Con đường cũ đã mười năm xa ngái
Mà anh ngờ như mới buổi hôm kia
Em thì vẫn dáng hiền như bông bụp
Ngõ nhà em đầy những cụm vàng hoa
Em hiển hiện rồi em tan biến mất
Anh một mình quặn thắt lúc chia xa
Em thì vẫn như vầng trăng cổ độ
Gió bốn mùa lay động nhánh sông đêm
Nhánh sông ấy tít mù trong ánh mắt
Em không về đành lạnh lẽo chiếu chăn!
Em thì vẫn ôm đàn ca giọng cũ
Bài ca buồn của chim sáo sang sông
Sáo bay mất và em cùng bay mất
Anh một mình lặng lẽ một mùa trăng
Giờ trở về nhịp cầu xưa nối lại
Lòng như mây tụ hội ở phương này
Kêu hoài hủy tên em, anh thức đợi
Em có về thì gọi cửa đêm nay.
cuối năm
những ngày đông của cuối năm
xám mây chết tiệt giữa lòng nhân gian
hỏi chi quê quán bên đàng
hỏi chi một chỗ lỡ tan - muốn về
hỏi chi nữa chẳng cận kề
mà sao nhớ tệ
[giữa]
bề bề cuối năm.
Chiều Cuối Năm Nhớ Bạn
Có ai về thăm lại quê xưa
Gởi cho tôi một cành hoa dại
Mười bảy năm tôi chưa về lại
Con nước trôi còn nhớ chân cầu
Đám bạn bè giờ biết ra sao
Kẻ lây lất quê nhà lận đận
Người đáy biển mồ hoang mả lạnh
Giấc mộng đời theo bóng thiên di
Tôi một lần bỏ nước ra đi
Con én lạc bên trời biển rộng
Ngày chờ đợi từng tia hy vọng
Đêm nằm mơ một sớm quay về
Ai có về bên ấy thăm quê
Cho tôi nhắn tin người bạn học
Em có ghé trường xưa cỏ mọc
Nhặt giùm tôi chút ấu thơ vàng
Chiều cuối năm ngồi nhớ miên man
Mây viễn xứ thương hoài cố quận
Cho tôi ngủ một lần trong mộng
Giữa đồi sim tím ngắt năm nào
Cho tôi về dù chỉ chiêm bao
Đứng hát giữa sân trường đại học
Bài ca đó những chiều chủ nhật
Của một thời tuổi trẻ xôn xao
Cho tôi gào hai tiếng Tự Do
Khi đất nước qua thời nô lệ
Từ da thịt đau thương của mẹ
Có hương thơm tỏa bốn phương trời.
Cời tro tìm lại chút tàn âm
Vũ Quyên
Về đây ngơ ngác hồn Từ Thức
Ba mươi năm thoảng giấc mộng dài
Thành phố cựa mình đêm nhiệt đới
Hoang lạ đường xưa mắt dõi cay
Ngỡ ngàng đọc thoáng tên con phố
Dấu ấn sơn hà cuộc đổi ngôi
Lịch sử cúi đầu ngày phán xét
Danh nhân khép mặt, bóng sao dời
Thành quách lêu khêu đèn mờ ảo
Tiếng nhạc chao đời vút canh thâu
Ngật ngưỡng quân vương từ rừng rú
Nụ cười Bao Tự xé lụa, đau
Bánh xe lăn mỏi miền quá khứ
Nhịp thở u trầm chuyện bể dâu
Khẩu hiệu nghênh ngang lòng phố mắc
Quãng bi thơ ấu lăn về đâu ?
Về ngang con xóm đêm lao động
Cầu ván lao chao lượn sóng oằn
Giữa lòng mê mỏi dư âm cũ
Thời gian ngưng đọng khoảng lo toan
Nhà cũ nép mình tàn cây cội
Xiêu vẹo liếp phên bóng đổi đời
Mùi hương bồ kết hong màu gío
Đâu thuở thanh bình ngút triều khơi
Rưng rưng sum họp đêm cầu vọng
Mẹ già phơ phất trắng khói sương
Hiếu tâm rơi rớt đời viễn xứ
Chín đỏ lòng con nải Ba hương
Về đây xênh xang xiêm áo, mão
Cờ lọng kim tiền cuộc vinh quy
Rủng rỉnh nhìn đời con mắt lạ
Còn giữ trong tim được chút gì ?
Ánh mắt cô dâu ngùi lệ tủi
Bên chồng ngoại giống tuổi như cha
Miếng cơm manh áo, ơn sinh dưỡng.
Cũng đành thân phận chim đa đa
Về ngang đồi rác vùng xích đạo
Đàn kiến lăng xăng lũng núi mồi
Trải tuổi thơ buồn trên phế phẩm
Trang vở học trò bé đánh rơi
Lớp áo quê hương bươm đường rách
Tay trần trơ trẽn ngón vụng thừa
Bút cùn nghí ngoáy dăm câu cóc
Góc trời sa mạc chẳng thấm mưa
Về đây ray rứt câu hẹn cũ
Kiếm rỉ một thời loáng đường trăng
Tráng sĩ bôn ba đời cơm áo
Tiền nghiệp trả hoài vẫn chưa xong
Về đây khắc khoải hồn sông núi
Dòng máu Lạc Hồng chảy ngoài tim
Hụt hẫng chân xiên lòng quê cũ
Tay níu trời gần ngút oan khiên
Nước mắt em ơi chùng tao ngộ
Thời gian sỏi đá nứt niềm đau
Lỡ làng theo múi giờ chia cắt
Le lói nhìn nhau bạc mái đầu
Từ đáy buồng tim cơn địa chấn
Phún thạch lan tràn kỷ niệm xưa
Dừng bước chân di đời thiên điểu
Một chút hương xưa vá víu thừa
Về đây gội bóng trăng năm cũ
Trăng cũng già theo lớp phế hưng
Hương hoả một đời ta nguội lạnh
Cời tro tìm lại chút tàn âm
Sáng thức dậy nghe lòng buồn
Hình như có chút muộn phiền qua đây
Hình như nỗi nhớ vẫn đầy
Tâm chưa tìm được một ngày bình yên
Tình bay theo gió trăm miền
Sầu tôi còn đọng trên triền dốc đau
Cũng đành mình đã mất nhau
Cũng đành hiên lạnh mưa ngâu khóc thầm
Sáng nghe đời bỗng xa xăm
Hình như có giọt mưa quanh phố buồn
Hình như có nước mắt tuôn
Trong ngăn tim nhỏ chẳng ngừng nhớ nhung
Hình như tình đã nghìn trùng
Nên sầu như sóng chập chùng buã vây
Quanh tôi buổi sáng hôm nay
Có trăm nỗi nhớ về bày cuộc chơi .
Ngo Ngoc Mai 2/28/07.
NHẠT NHÒA.
Dĩ vãng còn xanh, ta mất nhau
Tình như giông bão xuống đời sầu
Chiều nghe ai dạo cung đàn cũ
Trên phím tơ chùng những nỗi đau
Đời vẫn còn xanh , ta mất nhau
Tình như nắng sớm bỗng phai màu
Sông Ngân ai nỡ chia bờ nhớ
Tháng Bảy mưa về nhỏ lệ ngâu
Mộng vẫn còn xanh những ước mơ
Tình như gió thoảng vẫn ơ hờ
Viết câu lục bát buồn trên giấy
Kỉ niệm theo về giữa áng thơ
Nhật nguyệt bao lần , vẫn nhớ mong
Người vui theo cánh gió phiêu bồng
Sầu tôi ngơ ngẩn khi chiều xuống
Hạ , nắng bên song vẫn lạnh lòng
Tình vẫn còn xanh , người đã xa
Hoàng hôn nhuộm tím tháng ngày qua
Đêm nghe sương rớt buồn trên lá
Dỗ mộng tìm quên , mộng cũng nhòa...
Hãy là
Hãy là gió mát lều tranh
Cho lao xao nắng rung nhành lúa non
Hãy là bếp lửa nồi cơm
Em un khói ngát ổ rơm tôi nằm
Chim thầm thỉ, lá thì thầm
Lòng vui như suối về ngàn hát ca
Hãy chào nhau những nụ hoa
Cơn mưa hàng dậu, luống cà bên hiên
Hồn tôi xõa với tóc em
Mênh man sóng lúa dịu êm nắng chiều
Hãy là gió thoảng liu riu
Lêu bêu chân đất cánh diều thinh không
Lòng ơi mở cánh phượng hồng
Tuổi thơ tôi ngủ trên đồng mạ xanh
Em cười sóng mắt long lanh
Vườn tôi hoa trái ngọt lành hơn xưa
Hãy là cánh én đong đưa
Cho xôn xao gió gọi mưa ngỡ ngàng
Hãy là dậu cải hoa vàng
Dung dăng nắc nẻ dòn tan nụ cười
Tình thơ chất ngất chơi vơi
Tiếng em khúc khích trêu cười cợt ai
Hãy là ánh mắt sao mai
Cho tôi phờ phạc đêm dài nhớ nhung…
EM CÓ VỀ
Khi anh đến đàn sáo rừng đứng ngó
Còn em thì mất hút tự ngàn xưa
Cũng có lẽ trăm năm không dừng lại
Nên ai chờ giữa buổi chợ đông trưa?
Em thì vẫn trong lòng anh thấm mãi
Như cơn mưa chiều nọ lúc em đi
Con đường cũ đã mười năm xa ngái
Mà anh ngờ như mới buổi hôm kia
Em thì vẫn dáng hiền như bông bụp
Ngõ nhà em đầy những cụm vàng hoa
Em hiển hiện rồi em tan biến mất
Anh một mình quặn thắt lúc chia xa
Em thì vẫn như vầng trăng cổ độ
Gió bốn mùa lay động nhánh sông đêm
Nhánh sông ấy tít mù trong ánh mắt
Em không về đành lạnh lẽo chiếu chăn!
Em thì vẫn ôm đàn ca giọng cũ
Bài ca buồn của chim sáo sang sông
Sáo bay mất và em cùng bay mất
Anh một mình lặng lẽ một mùa trăng
Giờ trở về nhịp cầu xưa nối lại
Lòng như mây tụ hội ở phương này
Kêu hoài hủy tên em, anh thức đợi
Em có về thì gọi cửa đêm nay.
cuối năm
những ngày đông của cuối năm
xám mây chết tiệt giữa lòng nhân gian
hỏi chi quê quán bên đàng
hỏi chi một chỗ lỡ tan - muốn về
hỏi chi nữa chẳng cận kề
mà sao nhớ tệ
[giữa]
bề bề cuối năm.
Chiều Cuối Năm Nhớ Bạn
Có ai về thăm lại quê xưa
Gởi cho tôi một cành hoa dại
Mười bảy năm tôi chưa về lại
Con nước trôi còn nhớ chân cầu
Đám bạn bè giờ biết ra sao
Kẻ lây lất quê nhà lận đận
Người đáy biển mồ hoang mả lạnh
Giấc mộng đời theo bóng thiên di
Tôi một lần bỏ nước ra đi
Con én lạc bên trời biển rộng
Ngày chờ đợi từng tia hy vọng
Đêm nằm mơ một sớm quay về
Ai có về bên ấy thăm quê
Cho tôi nhắn tin người bạn học
Em có ghé trường xưa cỏ mọc
Nhặt giùm tôi chút ấu thơ vàng
Chiều cuối năm ngồi nhớ miên man
Mây viễn xứ thương hoài cố quận
Cho tôi ngủ một lần trong mộng
Giữa đồi sim tím ngắt năm nào
Cho tôi về dù chỉ chiêm bao
Đứng hát giữa sân trường đại học
Bài ca đó những chiều chủ nhật
Của một thời tuổi trẻ xôn xao
Cho tôi gào hai tiếng Tự Do
Khi đất nước qua thời nô lệ
Từ da thịt đau thương của mẹ
Có hương thơm tỏa bốn phương trời.
Cời tro tìm lại chút tàn âm
Vũ Quyên
Về đây ngơ ngác hồn Từ Thức
Ba mươi năm thoảng giấc mộng dài
Thành phố cựa mình đêm nhiệt đới
Hoang lạ đường xưa mắt dõi cay
Ngỡ ngàng đọc thoáng tên con phố
Dấu ấn sơn hà cuộc đổi ngôi
Lịch sử cúi đầu ngày phán xét
Danh nhân khép mặt, bóng sao dời
Thành quách lêu khêu đèn mờ ảo
Tiếng nhạc chao đời vút canh thâu
Ngật ngưỡng quân vương từ rừng rú
Nụ cười Bao Tự xé lụa, đau
Bánh xe lăn mỏi miền quá khứ
Nhịp thở u trầm chuyện bể dâu
Khẩu hiệu nghênh ngang lòng phố mắc
Quãng bi thơ ấu lăn về đâu ?
Về ngang con xóm đêm lao động
Cầu ván lao chao lượn sóng oằn
Giữa lòng mê mỏi dư âm cũ
Thời gian ngưng đọng khoảng lo toan
Nhà cũ nép mình tàn cây cội
Xiêu vẹo liếp phên bóng đổi đời
Mùi hương bồ kết hong màu gío
Đâu thuở thanh bình ngút triều khơi
Rưng rưng sum họp đêm cầu vọng
Mẹ già phơ phất trắng khói sương
Hiếu tâm rơi rớt đời viễn xứ
Chín đỏ lòng con nải Ba hương
Về đây xênh xang xiêm áo, mão
Cờ lọng kim tiền cuộc vinh quy
Rủng rỉnh nhìn đời con mắt lạ
Còn giữ trong tim được chút gì ?
Ánh mắt cô dâu ngùi lệ tủi
Bên chồng ngoại giống tuổi như cha
Miếng cơm manh áo, ơn sinh dưỡng.
Cũng đành thân phận chim đa đa
Về ngang đồi rác vùng xích đạo
Đàn kiến lăng xăng lũng núi mồi
Trải tuổi thơ buồn trên phế phẩm
Trang vở học trò bé đánh rơi
Lớp áo quê hương bươm đường rách
Tay trần trơ trẽn ngón vụng thừa
Bút cùn nghí ngoáy dăm câu cóc
Góc trời sa mạc chẳng thấm mưa
Về đây ray rứt câu hẹn cũ
Kiếm rỉ một thời loáng đường trăng
Tráng sĩ bôn ba đời cơm áo
Tiền nghiệp trả hoài vẫn chưa xong
Về đây khắc khoải hồn sông núi
Dòng máu Lạc Hồng chảy ngoài tim
Hụt hẫng chân xiên lòng quê cũ
Tay níu trời gần ngút oan khiên
Nước mắt em ơi chùng tao ngộ
Thời gian sỏi đá nứt niềm đau
Lỡ làng theo múi giờ chia cắt
Le lói nhìn nhau bạc mái đầu
Từ đáy buồng tim cơn địa chấn
Phún thạch lan tràn kỷ niệm xưa
Dừng bước chân di đời thiên điểu
Một chút hương xưa vá víu thừa
Về đây gội bóng trăng năm cũ
Trăng cũng già theo lớp phế hưng
Hương hoả một đời ta nguội lạnh
Cời tro tìm lại chút tàn âm
quangnam :: VAN HOC & DOI SONG :: THI CA
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|