mot so bai khac
quangnam :: VAN HOC & DOI SONG :: THI CA
Trang 1 trong tổng số 1 trang
mot so bai khac
cuối năm
những ngày đông của cuối năm
xám mây chết tiệt giữa lòng nhân gian
hỏi chi quê quán bên đàng
hỏi chi một chỗ lỡ tan - muốn về
hỏi chi nữa chẳng cận kề
mà sao nhớ tệ
[giữa]
bề bề cuối năm.
BÀI ĐỒNG CA RIÊNG
Nguyễn Hàn Chung
Đừng bắt đĩa dầu hao từng dan díu phải xa anh
Thiếu nó anh lụn bấc, khô tim lấy gì để sáng
Trẻ trai nữa đâu mà sóng
Mưa xưa cào xước mặt khuya rồi
Những lúc cùng bạn bè nhâm nhi tí cay
Nhưng nhức nhớ cái thời đói quắt
Đừng bắt anh về khi bọn anh đang hát
Bài đồng ca riêng trong đáy ly
Ngày xô vào đêm, đêm truy đuổi ai?
Tiếng mèo tru rát ran trong ruột
Uà chạy ra vườn dẫm tràn trên cỏ tinh sương
cuốc, cuốc…
Tơ tưởng tới một mùa xuân khác
Mùa sinh thành từ chiếc lá khô rơi
Dưới lớp đất sâu chú dế mèn choàng thức
quýnh quàng cất tiếng gáy râm ran
Thôi thúc anh khêu lại bấc đèn
Nguyễn Nam An
Bài Lục Bát Cuối Năm
lại năm mới nối năm rồi
ngày vui nối với nụ cười lộc non
anh tìm đâu được mấy lon
gọi phone cụng với bạn còn lạc đâu
[...]
mày về không nhậu với tau
khi mùa cúc cũ vàng mầu bia đây
phố ơi nơi đó những ngày
đà nẵng thấy áo đường này thấy chân
các em về trắng một vùng
để anh theo lượm mùa xuân sắp tròn
bây giờ cờ quạt trên non
lạng hoài đỏ phố nên mòn giấc mơ
con đường tuổi ấu thơ chờ
đổi tên cách mạng vật vờ lâm chung
em về với tết vô cùng
ba mươi phố đóng rồi bừng với xuân
những ngày đó níu theo chân
khi di tản anh mang cùng ba lô
cất từ dạo đó chưa khô
khi phố mình khổ dưới cờ đỏ bay
áo ơi trắng đã lấm đầy
bùn bay cách mạng những ngày đi lui.
Ðổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười
Trần Trung Ðạo
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
Ðôi mắt
Hai mươi sáu năm, xa xứ trở về
Đối diện Ba giữa dòng người vội vã
Trời Sài gòn bỗng đổ mưa tầm tã
Che giùm con dòng mắt lệ nhớ thương
Trần gian này có trăm ngả, mười phương
Chỉ một ngả đưa con về nguồn nhớ
Mưa phi trường thấm đôi đầu thêm bạc xóa
Giọt long lanh bỡ ngỡ chuyện tương phùng
Cầm tay con , đôi mắt xa xăm
Cố tìm lại dư âm ngày tháng cũ
Thương nhớ vỡ bờ giữa trời quê vần vũ
mắt thơ ngây và mái tóc xanh màu
Những ngày xưa, thả diều, trốn học, đánh nhau
Con vẫn sợ đôi mắt ngời nghiêm khắc
Nhìn lằn roi đỏ thịt
có đôi mắt Mẹ xót con
Ngày con đi , những đôi mắt nhìn theo
như thầm hẹn chỉ vài năm tương biệt
Cũng phi trường này có đôi mắt ba
vẫy chào niềm hãnh diện
đứa con ngoan đi học xứ người
Dòng mãi dòng trôi
Lời hẹn vài năm thành lời ly biệt
Ðường dây viễn liên quay nửa vòng da diết
Thì thầm nhau qua đôi mắt thinh không
Hai mươi sáu năm, ngõ mộng quẩn quanh
Con trở về giữa mùa mai nở rực
Đi giữa phố phường ngựa xe rần rật
Đôi mắt buồn xa lạ chính quê hương
Lạ cả căn nhà thân thiết nhớ thương
Vật đổi sao dời trên mắt đời u uẩn
Nhìn bàn tay tênh hênh màu bất lực
Nói gì đây khi ngõ mộng không cùng
Gặp lại nhau mùa tương ngộ hữu chung
Ngàn lời nói không bằng ánh mắt
Đêm tinh tú quê mình bỗng dưng mờ nhạt
Còn tìm đâu đôi mắt sáng của ngày xưa
Con lại ra đi cũng một ngày mưa
Lời ly biệt ngập ngừng sao quay quắt
Không tiễn con ra phi trường,
Ba chỉ ngồi lặng yên quay mặt
Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng
những ngày đông của cuối năm
xám mây chết tiệt giữa lòng nhân gian
hỏi chi quê quán bên đàng
hỏi chi một chỗ lỡ tan - muốn về
hỏi chi nữa chẳng cận kề
mà sao nhớ tệ
[giữa]
bề bề cuối năm.
BÀI ĐỒNG CA RIÊNG
Nguyễn Hàn Chung
Đừng bắt đĩa dầu hao từng dan díu phải xa anh
Thiếu nó anh lụn bấc, khô tim lấy gì để sáng
Trẻ trai nữa đâu mà sóng
Mưa xưa cào xước mặt khuya rồi
Những lúc cùng bạn bè nhâm nhi tí cay
Nhưng nhức nhớ cái thời đói quắt
Đừng bắt anh về khi bọn anh đang hát
Bài đồng ca riêng trong đáy ly
Ngày xô vào đêm, đêm truy đuổi ai?
Tiếng mèo tru rát ran trong ruột
Uà chạy ra vườn dẫm tràn trên cỏ tinh sương
cuốc, cuốc…
Tơ tưởng tới một mùa xuân khác
Mùa sinh thành từ chiếc lá khô rơi
Dưới lớp đất sâu chú dế mèn choàng thức
quýnh quàng cất tiếng gáy râm ran
Thôi thúc anh khêu lại bấc đèn
Nguyễn Nam An
Bài Lục Bát Cuối Năm
lại năm mới nối năm rồi
ngày vui nối với nụ cười lộc non
anh tìm đâu được mấy lon
gọi phone cụng với bạn còn lạc đâu
[...]
mày về không nhậu với tau
khi mùa cúc cũ vàng mầu bia đây
phố ơi nơi đó những ngày
đà nẵng thấy áo đường này thấy chân
các em về trắng một vùng
để anh theo lượm mùa xuân sắp tròn
bây giờ cờ quạt trên non
lạng hoài đỏ phố nên mòn giấc mơ
con đường tuổi ấu thơ chờ
đổi tên cách mạng vật vờ lâm chung
em về với tết vô cùng
ba mươi phố đóng rồi bừng với xuân
những ngày đó níu theo chân
khi di tản anh mang cùng ba lô
cất từ dạo đó chưa khô
khi phố mình khổ dưới cờ đỏ bay
áo ơi trắng đã lấm đầy
bùn bay cách mạng những ngày đi lui.
Ðổi Cả Thiên Thu Tiếng Mẹ Cười
Trần Trung Ðạo
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá nghìn phương lại
Ðốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao vói
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Ðau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà tôi đổi thời gian được
Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
Ðôi mắt
Hai mươi sáu năm, xa xứ trở về
Đối diện Ba giữa dòng người vội vã
Trời Sài gòn bỗng đổ mưa tầm tã
Che giùm con dòng mắt lệ nhớ thương
Trần gian này có trăm ngả, mười phương
Chỉ một ngả đưa con về nguồn nhớ
Mưa phi trường thấm đôi đầu thêm bạc xóa
Giọt long lanh bỡ ngỡ chuyện tương phùng
Cầm tay con , đôi mắt xa xăm
Cố tìm lại dư âm ngày tháng cũ
Thương nhớ vỡ bờ giữa trời quê vần vũ
mắt thơ ngây và mái tóc xanh màu
Những ngày xưa, thả diều, trốn học, đánh nhau
Con vẫn sợ đôi mắt ngời nghiêm khắc
Nhìn lằn roi đỏ thịt
có đôi mắt Mẹ xót con
Ngày con đi , những đôi mắt nhìn theo
như thầm hẹn chỉ vài năm tương biệt
Cũng phi trường này có đôi mắt ba
vẫy chào niềm hãnh diện
đứa con ngoan đi học xứ người
Dòng mãi dòng trôi
Lời hẹn vài năm thành lời ly biệt
Ðường dây viễn liên quay nửa vòng da diết
Thì thầm nhau qua đôi mắt thinh không
Hai mươi sáu năm, ngõ mộng quẩn quanh
Con trở về giữa mùa mai nở rực
Đi giữa phố phường ngựa xe rần rật
Đôi mắt buồn xa lạ chính quê hương
Lạ cả căn nhà thân thiết nhớ thương
Vật đổi sao dời trên mắt đời u uẩn
Nhìn bàn tay tênh hênh màu bất lực
Nói gì đây khi ngõ mộng không cùng
Gặp lại nhau mùa tương ngộ hữu chung
Ngàn lời nói không bằng ánh mắt
Đêm tinh tú quê mình bỗng dưng mờ nhạt
Còn tìm đâu đôi mắt sáng của ngày xưa
Con lại ra đi cũng một ngày mưa
Lời ly biệt ngập ngừng sao quay quắt
Không tiễn con ra phi trường,
Ba chỉ ngồi lặng yên quay mặt
Nghẹn lời thương đỏ mắt chuyện tương phùng
quangnam :: VAN HOC & DOI SONG :: THI CA
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|