không phải là hoa(tt)
quangnam :: VAN HOC & DOI SONG :: TRUYEN
Trang 1 trong tổng số 1 trang
không phải là hoa(tt)
_ Anh không cho đó là một sự chiếu cố sao?
_ Về một góc hẹp nào đó thì có. Và cũng phải thừa nhận rằng , có một thành phần trong xã hội nhìn chúng ta bằng ánh mắt tội nghiệp , ban bố. Nghĩ gần , ta cho đó là sự xúc phạm , là làm tổn thương lòng tự trọng của mỗi chúng ta , nhưng nghĩ xa , ta không thể đòi hỏi họ một cái nhìn bình đẳng , và cũng không thể trách họ nếu họ có sự thương cảm nào đó , vấn đề là cách thể hiện thôi. Nếu ta hiểu họ , và ta hiểu ta thì không nên đặt nặng vấn đề làm gì , hãy coi đó là một sự thông thường trong cuộc sống. Nói cho cùng , không ai là người không khiếm khuyết cả , chỉ là nhìn thấy bằng mắt hay nhìn thấy bằng lương tri thôi.
_ Anh nói nghe sâu xa quá.
Một nụ cười nhẹ:
_ Tôi cũng đã từng đi qua những tâm trạng , cũng đã từng khổ tâm dằn vặt , sao mình không chết quách đi cho rồi , người như mình thì sống trên đời này làm chi cho chật đất , cho vướng bận mọi người. Thậm chí cũng đã có lúc tôi định tự tử vì một cú sốc nào đó. Nhưng rồi qua đi , tôi lại bình tĩnh nhìn lại mình và cuộc sống. Chúng ta là những người thiếu may mắn , không được tạo hóa ban cho sự công bằng về mặt hình thể ,và chính xác là chúng ta phải chịu những thiệt thòi nhất định về tinh thần tình cảm và cả vật chất nữa. Nhưng chúng ta còn cả một tâm hồn và cả một trái tim , khối óc , hãy biết cách để không phải sống thừa. Cô thấy đấy , vẫn có những người khuyết tật làm nên những kỳ tích , không phải họ cố để chứng minh một cái gì đâu , chỉ là họ không thể tự vứt bỏ mình , bởi nếu chính mình vứt bỏ mình thì sẽ chẳng có ai cần mình nữa.
_ Nhưng dẫu sao cũng còn những hạn chế mà ta không thể phủ nhận , và khi nhìn vào những hạn chế ấy , làm sao tránh khỏi sự tủi thân hở anh?
_ Tất nhiên , vì là một con người đúng nghĩa , bản thân ta cũng vẫn có những khao khát , những ước vọng , nhưng điều kiện bản thân không cho phép , nên buộc phải có lúc mình phải chấp nhận sự bất lực chứ , và những lúc như thế thì rõ ràng là phiền muộn , là tâm trạng rồi. Vậy nên tốt nhất hãy biết hạn chế những ước vọng của mình , nếu có gì đó nảy sinh , mà xét thấy mình không thể đạt được , thì hãy gạt phắt nó đi , và nghĩ đến những gì trong tầm tay mình thôi , như vậy sẽ dễ sống hơn. _ Tôi có nhiều lúc rất buồn vì phải sống dựa vào sự cưu mang của người thân , cho dù hàng ngày tôi cũng làm một số công việc trong nhà , nhưng không trực tiếp làm ra tiền để có thể tự lo cho mình , nên cũng nghĩ ngợi lắm.
_ Đây là một vấn đề rất bức thiết của chúng ta , tuy xã hội cũng đã có những hướng tạo công ăn việc làm cho những người khuyết tật , nhưng con số đó còn quá ít. Số còn lại phải tự mưu sinh bằng mọi cách có thể , may mắn hơn một chút như cô còn có người thân giúp đõ , còn nhiều , nhiều lắm những người đang phải sống lây lất từng ngày kia. Nói gì thì nói , đa số những công sở , nhà máy vẫn không thể chấp nhận chúng ta , vì cái họ cần là hiệu suất công việc , so ra thì đương nhiên chúng ta không thể bằng người bình thường rồi , hơn nữa những nơi ấy đâu phải là nhà từ thiện cho dù ở mức độ nào đi nữa. Nếu chúng ta cứ để tâm đến những bất bình đẳng của xã hội , thì không thể nào có được sự bình yên cho mình cả.
_ Thế theo anh thì phải làm sao?
_ Hãy bằng lòng với những việc dù nhỏ nhặt mà mình đã làm được , đừng đòi hỏi mình nhiều quá , dễ dẫn đến một tâm trạng yểu nhược. Ví dụ như cô , cô nấu được một bữa ăn ngon , những người thân của cô vui thích thưởng thức , và có đầy đủ dinh dưỡng để làm được nhiều việc , để tránh được những bệnh tật , thế đã là tốt rồi , hoặc như cô nói , cô cũng thỉnh thoảng viết lách đôi chút , vây thì một bài thơ , một bài văn hay , gây được cho người đọc chút niềm vui , chút thư giãn đầu óc sau những công việc mệt mỏi , thế là hay rồi. Còn với tình cảm của mọi người , hãy mở lòng đón nhận , dù cách thể hiện của họ đôi khi không được tế nhị lắm , nhưng đừng quá tự ti mặc cảm mà phủ nhận , đó cũng là tự hắt hủi mình đấy.
Càng nói chuyện với con người này tôi càng cảm thấy bộ óc mình như nở ra , có những điều tôi cũng đã từng nghĩ đến , nhưng để diễn tả thành lời được thì không dễ, bất giác tôi kêu lên một tiếng thán phục:
_ Hôm nay thật là môt ngày đẹp trời để tôi được trò chuyện với anh thế này
_ Thật ra đây cũng là một dịp may cho tôi , vì không dễ tìm được một người có thể nghe và hiểu được mình muốn nói gì.
_ Vâng. Đúng thế đấy anh ạ. Trong cuộc sống mình có thể gặp rất nhiều người , nhưng với một số thì chỉ có thể bâng quơ hay đùa cợt dăm câu rồi qua chuyện , còn để nói được những chuyện thuộc tư duy thì không nhiều lắm.
_ Đối với loại chuyện mang tính tâm cảm đặc trưng như chúng ta lại càng khó. Bởi với những người bình thường , họ không thể hiểu hết được tâm can của ta , mà ta thì vì lòng tự trọng cũng không dễ thổ lộ với họ.
_ Như vậy nhất thiết chúng ta phải tìm đến nhau để có thể giải tỏa những gút mắc trong lòng phải không ạ?
_ Được thế thì quá tốt.
_ Thế thì số điện thoại của tôi đây , còn anh?
_ Tốt quá , tôi không có điện thọai , nhưng không sao , tôi vẫn có thể liên hệ với cô mà.
Ông mặt trời đã lên khá cao , ánh nắng đã có phần gay gắt , tôi nhớ đến công việc của mình.
_ Chắc tôi phải chào tạm biệt anh rồi.
_ Vâng , cô có việc thì cứ về trước , tôi sẽ tiếp tục công việc của tôi đây.Chúng ta sẽ còn nhiều dịp để trò huyện với nhau mà.
Nói rồi anh chìa ra một tập vé số nãy giờ nằm nép một bên , tôi ái ngại:
_ Ôi chết , vì tôi mà …
_ Cô không phải nghĩ ngợi , đây là việc hàng ngày , còn buổi nói chuyện của chúng ta nó có một giá trị riêng chứ , đâu thể so sánh nhau được.
Tôi mỉm cười chợt nghĩ và nói:
_- Anh nghĩ sao nếu cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ một ngày xuất hiện trên một trang báo nào đấy?
_ Thế thì quá tốt , biết đâu cũng có những người bạn như chúng ta đây gặp được một sự đồng cảm dễ chịu này.
_ Tôi chợt nảy ra một ý , nếu ta thành lập được một Câu lạc bộ cho những người khuyết tật thì hay biết mấy anh nhỉ?
_ Một ý kiến tuyệt đấy , nhưng mà hơi to tát , mà không chừng , biết đâu đấy…
_ Ồ , bỗng nhiên tôi có một hứng thú ghê gớm cho việc này , ta sẽ bàn với nhau sau nhé. Giờ thì chúc anh gặp may với những người khách dễ tính.
_ Dễ tính thôi chưa đủ , họ còn phải có một khao khát nữa cơ.
_ Khao khát một món lợi dễ kiếm thì hầu như ai cũng có , nhưng đặt niềm khao khát vào sự may rủi thì không nhiều đâu anh ạ.
_ Tất nhiên , nếu không tôi đã trở thành một nhà tỷ phú nhờ kinh doanh vé số mất rồi.
Những tiếng cười vui vẻ , sảng khoái luôn đem lại cho những gương mặt người một vẻ rạng rỡ yêu đời , chúng tôi chào từ biệt nhau trong tiếng cười thanh thỏa ấy. Vừa quay lưng trở bước , tôi nghe anh bạn gọi:
_ Này , nếu có nhuận bút thì phải nhớ chia cho tôi một nửa đấy nhé.
_ Anh yên tâm , hai phần ba cũng được mà.
Đôi nạng lại đưa tôi về phía khu chợ , hôm nay tôi mua một số thực phẩm ngon về chế biến , tôi thường rất vui khi những món ăn của mình được mọi người yêu thích và sử dụng hết với vẻ còn thòm thèm , hôm nay chắc chắn niềm vui ấy trong tôi sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Kết Thúc (END) Đàm Lan
» Nợ Nần
» Muộn Màng
» Đập Phá
» Cây Khô
» Ba Đào
» Xưa Ơi !
» Gió Chiều Thênh Thang
» Giấc Mơ Đổi Đời
» Cuộc Điện Thoại Bất Ngờ
» Câu Chuyện Nhỏ
» Vầng Trăng Ngày Ấy
» Không Phải Là Hoa
» Sự Nhầm Lẫn
Những Truyện Ngắn Khác
» Cưới Mướn
» Tình Đầu
» Ngày Xưa Tôi Đã Yêu
» Sợ Vợ Lợi Hay Hại ?
» Mười Bảy Tuổi
» Quỷ Sống
» Gai Của Hoa Hồng
» Câu Chuyện Liêu Trai
» Một Mình
» Tình Đầu - Một Huyền Thoại
» Ngộ Nhận
[/size][/color]
_ Về một góc hẹp nào đó thì có. Và cũng phải thừa nhận rằng , có một thành phần trong xã hội nhìn chúng ta bằng ánh mắt tội nghiệp , ban bố. Nghĩ gần , ta cho đó là sự xúc phạm , là làm tổn thương lòng tự trọng của mỗi chúng ta , nhưng nghĩ xa , ta không thể đòi hỏi họ một cái nhìn bình đẳng , và cũng không thể trách họ nếu họ có sự thương cảm nào đó , vấn đề là cách thể hiện thôi. Nếu ta hiểu họ , và ta hiểu ta thì không nên đặt nặng vấn đề làm gì , hãy coi đó là một sự thông thường trong cuộc sống. Nói cho cùng , không ai là người không khiếm khuyết cả , chỉ là nhìn thấy bằng mắt hay nhìn thấy bằng lương tri thôi.
_ Anh nói nghe sâu xa quá.
Một nụ cười nhẹ:
_ Tôi cũng đã từng đi qua những tâm trạng , cũng đã từng khổ tâm dằn vặt , sao mình không chết quách đi cho rồi , người như mình thì sống trên đời này làm chi cho chật đất , cho vướng bận mọi người. Thậm chí cũng đã có lúc tôi định tự tử vì một cú sốc nào đó. Nhưng rồi qua đi , tôi lại bình tĩnh nhìn lại mình và cuộc sống. Chúng ta là những người thiếu may mắn , không được tạo hóa ban cho sự công bằng về mặt hình thể ,và chính xác là chúng ta phải chịu những thiệt thòi nhất định về tinh thần tình cảm và cả vật chất nữa. Nhưng chúng ta còn cả một tâm hồn và cả một trái tim , khối óc , hãy biết cách để không phải sống thừa. Cô thấy đấy , vẫn có những người khuyết tật làm nên những kỳ tích , không phải họ cố để chứng minh một cái gì đâu , chỉ là họ không thể tự vứt bỏ mình , bởi nếu chính mình vứt bỏ mình thì sẽ chẳng có ai cần mình nữa.
_ Nhưng dẫu sao cũng còn những hạn chế mà ta không thể phủ nhận , và khi nhìn vào những hạn chế ấy , làm sao tránh khỏi sự tủi thân hở anh?
_ Tất nhiên , vì là một con người đúng nghĩa , bản thân ta cũng vẫn có những khao khát , những ước vọng , nhưng điều kiện bản thân không cho phép , nên buộc phải có lúc mình phải chấp nhận sự bất lực chứ , và những lúc như thế thì rõ ràng là phiền muộn , là tâm trạng rồi. Vậy nên tốt nhất hãy biết hạn chế những ước vọng của mình , nếu có gì đó nảy sinh , mà xét thấy mình không thể đạt được , thì hãy gạt phắt nó đi , và nghĩ đến những gì trong tầm tay mình thôi , như vậy sẽ dễ sống hơn. _ Tôi có nhiều lúc rất buồn vì phải sống dựa vào sự cưu mang của người thân , cho dù hàng ngày tôi cũng làm một số công việc trong nhà , nhưng không trực tiếp làm ra tiền để có thể tự lo cho mình , nên cũng nghĩ ngợi lắm.
_ Đây là một vấn đề rất bức thiết của chúng ta , tuy xã hội cũng đã có những hướng tạo công ăn việc làm cho những người khuyết tật , nhưng con số đó còn quá ít. Số còn lại phải tự mưu sinh bằng mọi cách có thể , may mắn hơn một chút như cô còn có người thân giúp đõ , còn nhiều , nhiều lắm những người đang phải sống lây lất từng ngày kia. Nói gì thì nói , đa số những công sở , nhà máy vẫn không thể chấp nhận chúng ta , vì cái họ cần là hiệu suất công việc , so ra thì đương nhiên chúng ta không thể bằng người bình thường rồi , hơn nữa những nơi ấy đâu phải là nhà từ thiện cho dù ở mức độ nào đi nữa. Nếu chúng ta cứ để tâm đến những bất bình đẳng của xã hội , thì không thể nào có được sự bình yên cho mình cả.
_ Thế theo anh thì phải làm sao?
_ Hãy bằng lòng với những việc dù nhỏ nhặt mà mình đã làm được , đừng đòi hỏi mình nhiều quá , dễ dẫn đến một tâm trạng yểu nhược. Ví dụ như cô , cô nấu được một bữa ăn ngon , những người thân của cô vui thích thưởng thức , và có đầy đủ dinh dưỡng để làm được nhiều việc , để tránh được những bệnh tật , thế đã là tốt rồi , hoặc như cô nói , cô cũng thỉnh thoảng viết lách đôi chút , vây thì một bài thơ , một bài văn hay , gây được cho người đọc chút niềm vui , chút thư giãn đầu óc sau những công việc mệt mỏi , thế là hay rồi. Còn với tình cảm của mọi người , hãy mở lòng đón nhận , dù cách thể hiện của họ đôi khi không được tế nhị lắm , nhưng đừng quá tự ti mặc cảm mà phủ nhận , đó cũng là tự hắt hủi mình đấy.
Càng nói chuyện với con người này tôi càng cảm thấy bộ óc mình như nở ra , có những điều tôi cũng đã từng nghĩ đến , nhưng để diễn tả thành lời được thì không dễ, bất giác tôi kêu lên một tiếng thán phục:
_ Hôm nay thật là môt ngày đẹp trời để tôi được trò chuyện với anh thế này
_ Thật ra đây cũng là một dịp may cho tôi , vì không dễ tìm được một người có thể nghe và hiểu được mình muốn nói gì.
_ Vâng. Đúng thế đấy anh ạ. Trong cuộc sống mình có thể gặp rất nhiều người , nhưng với một số thì chỉ có thể bâng quơ hay đùa cợt dăm câu rồi qua chuyện , còn để nói được những chuyện thuộc tư duy thì không nhiều lắm.
_ Đối với loại chuyện mang tính tâm cảm đặc trưng như chúng ta lại càng khó. Bởi với những người bình thường , họ không thể hiểu hết được tâm can của ta , mà ta thì vì lòng tự trọng cũng không dễ thổ lộ với họ.
_ Như vậy nhất thiết chúng ta phải tìm đến nhau để có thể giải tỏa những gút mắc trong lòng phải không ạ?
_ Được thế thì quá tốt.
_ Thế thì số điện thoại của tôi đây , còn anh?
_ Tốt quá , tôi không có điện thọai , nhưng không sao , tôi vẫn có thể liên hệ với cô mà.
Ông mặt trời đã lên khá cao , ánh nắng đã có phần gay gắt , tôi nhớ đến công việc của mình.
_ Chắc tôi phải chào tạm biệt anh rồi.
_ Vâng , cô có việc thì cứ về trước , tôi sẽ tiếp tục công việc của tôi đây.Chúng ta sẽ còn nhiều dịp để trò huyện với nhau mà.
Nói rồi anh chìa ra một tập vé số nãy giờ nằm nép một bên , tôi ái ngại:
_ Ôi chết , vì tôi mà …
_ Cô không phải nghĩ ngợi , đây là việc hàng ngày , còn buổi nói chuyện của chúng ta nó có một giá trị riêng chứ , đâu thể so sánh nhau được.
Tôi mỉm cười chợt nghĩ và nói:
_- Anh nghĩ sao nếu cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ một ngày xuất hiện trên một trang báo nào đấy?
_ Thế thì quá tốt , biết đâu cũng có những người bạn như chúng ta đây gặp được một sự đồng cảm dễ chịu này.
_ Tôi chợt nảy ra một ý , nếu ta thành lập được một Câu lạc bộ cho những người khuyết tật thì hay biết mấy anh nhỉ?
_ Một ý kiến tuyệt đấy , nhưng mà hơi to tát , mà không chừng , biết đâu đấy…
_ Ồ , bỗng nhiên tôi có một hứng thú ghê gớm cho việc này , ta sẽ bàn với nhau sau nhé. Giờ thì chúc anh gặp may với những người khách dễ tính.
_ Dễ tính thôi chưa đủ , họ còn phải có một khao khát nữa cơ.
_ Khao khát một món lợi dễ kiếm thì hầu như ai cũng có , nhưng đặt niềm khao khát vào sự may rủi thì không nhiều đâu anh ạ.
_ Tất nhiên , nếu không tôi đã trở thành một nhà tỷ phú nhờ kinh doanh vé số mất rồi.
Những tiếng cười vui vẻ , sảng khoái luôn đem lại cho những gương mặt người một vẻ rạng rỡ yêu đời , chúng tôi chào từ biệt nhau trong tiếng cười thanh thỏa ấy. Vừa quay lưng trở bước , tôi nghe anh bạn gọi:
_ Này , nếu có nhuận bút thì phải nhớ chia cho tôi một nửa đấy nhé.
_ Anh yên tâm , hai phần ba cũng được mà.
Đôi nạng lại đưa tôi về phía khu chợ , hôm nay tôi mua một số thực phẩm ngon về chế biến , tôi thường rất vui khi những món ăn của mình được mọi người yêu thích và sử dụng hết với vẻ còn thòm thèm , hôm nay chắc chắn niềm vui ấy trong tôi sẽ tăng lên gấp nhiều lần.
Kết Thúc (END) Đàm Lan
» Nợ Nần
» Muộn Màng
» Đập Phá
» Cây Khô
» Ba Đào
» Xưa Ơi !
» Gió Chiều Thênh Thang
» Giấc Mơ Đổi Đời
» Cuộc Điện Thoại Bất Ngờ
» Câu Chuyện Nhỏ
» Vầng Trăng Ngày Ấy
» Không Phải Là Hoa
» Sự Nhầm Lẫn
Những Truyện Ngắn Khác
» Cưới Mướn
» Tình Đầu
» Ngày Xưa Tôi Đã Yêu
» Sợ Vợ Lợi Hay Hại ?
» Mười Bảy Tuổi
» Quỷ Sống
» Gai Của Hoa Hồng
» Câu Chuyện Liêu Trai
» Một Mình
» Tình Đầu - Một Huyền Thoại
» Ngộ Nhận
[/size][/color]
quangnam :: VAN HOC & DOI SONG :: TRUYEN
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|